Em dài như biển biếc soi gương

Những mưa rồi cũng đã ngừng rơi
Hoa như biển mọc ở ngang trời
Tôi ngang về lối trần gian ấy
Vô tình chân dẫm nát chơi vơi

Nắng ở đâu nắng đã ra khơi
Trăng khuya trăng toả ngập chân đời
Có người thi sĩ cùng thanh kiếm
Chém vào trong giọt nước mắt rơi

Viết như là vạch mở nỗi đau
Viết như sâu lại những giọt sầu
Viết như câm tiếng trong đêm tối
Mắt nhau đâm nát cõi lòng nhau

Viết là ôm ấp những nỗi đau
Viết như khâu lại những vết sầu
Viết như tiếng hót trong đêm tối
Mắt mưa thêm mở mắt thấu sâu

Hoa xanh biêng biếc mọc ở đâu
Cây xanh cây mọc ở trên đầu
Tôi xanh như lá tôi xanh quá
Biển nào biển mọc suốt đêm thâu

——————

Ngất ngây nghiêng ngả bão thảo nguyên
Buổi chiều nắn nót nắng buốt tim
Người ngồi nghĩ lắm lầm lỗi lớn
Ngây ngô rớt xuống chốn trốn tìm

Viết tiếp nữa đi để thiên di
Dung dăng ngàn chữ rớt dưới mi
Lời phi nhân tính đầy nhân tính
Thức thao thiêu đốt tiếng thầm thì

Làm sao minh chứng chứng viết thương
Lối hẹp mình đi miết dặm trường
Một vầng trăng rách toang dưới nước
Em dài như biển biếc soi gương

Minh Hằng