Sau khoảnh khắc này, tâm lý nhân vật thay đổi rõ rệt.
Anh chụp ảnh giúp họ, rồi đột nhiên, anh lái xe quay ngoắt lại địa điểm vừa chia tay với người đàn ông anh còn chưa kịp biết tên. Anh vội vã, anh tất tưởi, anh bồn chồn. Anh chờ người đàn ông đó ra ngoài, để dặn dò, nếu sáng mai tôi không lên tiếng ông hãy ném cho tôi 2 hòn đá nhé. Tôi sẽ ném 3 hòn đá, người đàn ông trả lời. Anh vẫn chưa tên tâm, anh nói với theo, ông hãy lay tôi nữa nhé.
Tôi thề, người đàn ông hứa chắc nịch.
Anh bình tâm hơn, trong hoàng hôn, lặng nhìn, cuộc sống.
Đêm, anh ngồi ở điểm hẹn, từ trên đồi cao, dưới một gốc cây, nhìn về phía thành phố sáng đèn. Anh ngồi đó đến gần giờ hẹn. Và rồi, từ chân đồi, trên con đường ngoằn ngoèo, một chiếc xe đang chầm chậm leo dốc. Đốm ánh sáng nhỏ nhoi đang từ từ chuyển động trong đêm tối đó làm anh yên lòng. Người đàn ông đã giữ lời hứa, một người xa lạ, một người duy nhất, đã đồng ý giúp anh. Và anh bắt đầu làm công việc mình đã dự định. Trên bầu trời, một vầng trăng sáng, tròn trịa, đang trôi trong những đám mây. Như thể, công việc anh định làm chỉ là phụ.
Việc tìm một người nào đó trong, biển người vô tận, để anh tin, có lẽ quan trọng hơn. Nhưng thực ra, chính anh cũng không biết điều đó.
Leave a Reply