Thành phố ngày chủ nhật yên tĩnh như bản nhạc không lời, mà, tiếng bước chân trồi lên trên con đường lát gạch khấp khiểng, vang vọng trong ngõ nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai dãy nhà, và, có thành phố nào lại thiếu vắng tiếng chim ca?
Biển phẳng lặng như một tấm toan mỏng vừa được phủ xong lớp mầu lam nhạt, chờ gió và mặt trời rủ nhau gọi mời, cuộn lên những gợn sóng lấp lánh, rồi từ đó, những cánh buồm ra khơi, như thể người họa sĩ vừa quệt nhẹ lên toan thêm vài nét cọ sặc sỡ.
***
Thành phố biển, tháng tư, đón tôi bằng cơn mưa. Từ sân ga, qua bến cảng, theo những con đường, tôi đi trong tấm màn nước mỏng. Đến khi mà nước, ngấm vào thịt da, và, tôi thấy từ cơ thể mình trổ ra từng chiếc lá.
Căn phòng sáng, rèm trắng mỏng, có in hình những cánh buồm. Bên ngoài cửa kính, tiếng mưa. Khi âm thanh từng giọt mưa, vọng đến tai tôi, tí tách, tí tách, tôi thấy lòng mình, trong suốt. Không rõ bởi giọt mưa trong, hay bởi tiếng mưa trong, hay bởi tôi đang ở trong, một khoảnh khắc trong, văn vắt.
Bài 2018 và ảnh 2016 ©Sơn Ca
Leave a Reply