Tháng năm đến cùng những cơn mưa nhỏ gối đầu lên nhau. Đêm nghe từng tí tách tiếng mưa. Sớm mai ra thấy cỏ cây ướt sẫm. Non tơ. Mơn mởn. Tháng ba, mùa của hồng trắng mận đào. Mưa sang là mùa lá non mở hội. Trên khẳng khiu những cành những tán chổng ngược lên trời như củi khô trổ ra lấp lánh lấp lánh lá non. Cây đào thẫm đỏ góc vườn được sắc xanh quét qua một vệt.
Đi xa về ta chẳng nhận ra khu vườn mình. Nếu không sống cùng cây, ta đâu thấu hiểu hồi sinh. Trong khu vườn nội tâm, sau mệt nhoài khô héo, một ngày kia bừng lên xinh đẹp những hoa. Khi tâm hồn hồi sinh, có điều gì không sao cưỡng nổi, mầm non như phép diệu kỳ, ở đâu thế ở đâu ra thế, cứ đâm chồi, nảy nở mãi không thôi. Một vùng xanh non biếng biếc trong ta.
Mây cuối tháng tư trôi dạt như sóng biển sau mưa. Trời không lạnh nhưng gió nhắc nhở ta mặc thêm áo ấm, hoặc nhắc ta chọn con đường không có bóng râm. Hãy đi tắm nắng mặt trời sau mưa đêm. Con đường thân thuộc không còn đào phai cuối tháng ba, không còn đào sẫm đầu tháng tư, chỉ còn vài cây hoa tím ngắt trổ bông. Tháng năm mùa của hoa hồng. Hoa hồng thường ở lại lâu hơn đến tận mùa hè. Những cánh đào phai, những cánh đào phai, khi gió mưa qua chúng rơi rơi rơi. Mong manh hồn ta bay lả tả theo mưa. Đời vô nghĩa khi không gì làm ta tha thiết. Dù tha thiết vẫn thường mong manh.
Ngày đầu tháng năm mưa nho nhỏ nghiêng nghiêng qua cửa sổ. Trên tán lá mới trổ từ từ lấp ló nhành hoa trắng. Mỗi đổi thay của thiên nhiên đều mang ấm áp, nhắc ta về thời gian đang trôi. Cỏ cây, dù không đi, nhưng nhựa sống không ngừng chảy. Một sức mạnh nội tâm vô biên. Nếu ta không chuyển động bên trong, ta chỉ là một cây không đơm hoa, trổ lá.
Leave a Reply