Như người đi trong sa mạc, chân mình lún dần vào cát.
Đến đây rồi, ngoái đầu lại không thấy bến, phía trước chưa thấy bờ.
Xuyên không-thời gian, mình tưởng đi đã xa mà trăm lần như một, rơi về đúng hố cũ.
Ở vết thương đêm qua trổ ra một cành hoa.
Bởi đi trong cát, nên tự xóa mình.
Có ai giữ dùm dấu chân ?
Một hôm nằm xuống cỏ, bầy chữ từ cơ thể chui ra bò quanh mình.
Những tiếng nói nhỏ cất lên từ mười đầu ngón tay.
Mình chụp lấy bóng tối vừa tỏa ra nhưng không kịp.
Ở những nơi đã qua mình đều giấu trong những hốc đá chiếc bình bí mật.
Mở nút ra sẽ nghe thấy tiếng của mình.
Bơi trong biển ngôn từ này nhưng mình thấy lạnh.
Phía bên đại dương có ánh sáng của một ngọn hải đăng.
Mình học tiếng nói của đàn cá heo để vượt những con sóng.
Thơ và thiết kế: Sơn Ca|2021
Leave a Reply