Một lỗ thủng không biết đến từ đâu và khi nào
lần theo manh mối ngược về ngàn năm, trăm năm, vài chục năm trước khi ra đời và tôi biết
bóng tối này, đầm lầy này, sự hỗn loạn này, sự cắt chia này, những lênh đênh này…
Những cái nhãn đã dán lên tôi bằng hàng trăm ánh mắt nhìn, hàng ngàn lời nói
yêu thương khoác mầu kỳ vọng,
hạt mầm đen mọc như cỏ dại,
từng lớp điệp trùng.
Những người đã đến mang cho tôi một vườn hoa rồi đi và để lại vết xước
từ chính nơi đó hạt thơ lấm tấm nẩy mầm
tôi đang chờ một cơn mưa.
Tôi mơ rất nhiều và lộn xộn, mỗi giấc mơ có dáng hình câu chuyện,
ít nhớ được chi tiết đã mơ, khi tỉnh giấc chỉ còn lại vài mảnh ghép vụn vặt, không sống động như khi mơ
tôi cố gắng ôn lại giấc mơ, nhưng thể nào cũng quên mất
giấc mơ như những cơn sóng, ngắt quãng bởi khoảnh khắc tỉnh
không nhớ trọn vẹn câu chuyện trong mơ, nhưng nếu đó là giấc mơ có một cơn mưa, dù chẳng cần chi tiết, thì cảm giác êm dịu, nhẹ nhàng, hạnh phúc cứ âm ỉ mãi.
Tôi đã níu vào những sợi dây ngôn từ và leo lên
uống từng giọt nhạc
nhắm mắt thả mình trôi trong những thước phim chuyển động.
Những người đã đến mang cho tôi một vườn hoa rồi đi và để lại vết xước
từ chính nơi đó hạt yêu thương lấm tấm nảy mầm
tôi đang chờ một cơn mưa.
Có dòng suối nhỏ trong tôi
róc rách, róc rách
róc rách, róc rách
theo tiếng nước tôi đi về phía biển, qua những khúc quanh, qua những thác ghềnh và tôi nhảy ào vào lòng biển, nơi đủ mênh mông để tôi không còn phải chờ đợi cơn mưa.
© Sơn Ca| 2019
Tranh Peder Severin Krøyer
Leave a Reply